Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -达咩达咩-
Lúc Tống Minh Chỉ đến đón người, Đông Lăng ôm mặt cô hồi lâu mới nhận ra.

"Chị không phải anh em, chị là ai vậy?" Đông Lăng lẩm bẩm, nàng sẽ không đi cùng người lạ.

"Tôi là Tống Minh Chỉ."
Tống Minh Chỉ tùy ý để Đông Lăng sờ mặt mình, khi nhìn thấy ba cô gái say rượu khác, cô cũng ân cần kêu người phục vụ đắp chăn cho họ.

"Tống Minh Chỉ?"
Đông Lăng có chút mơ hồ, cố gắng suy nghĩ xem đây là ai, sau đó nghĩ tới gì đó, liền mỉm cười.

"Em biết rồi, eo của chị rất nhỏ."
Tống Minh Chỉ nhướng mày, không nói gì.

021: 【......】

【 Nha đầu cô có biết cô đang nói gì không! Nha đầu cô mau thanh tỉnh một chút đi!】

"Thật ồn ào a......"
Đông Lăng lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi thanh âm khó chịu đó.

Tống Minh Chỉ nhìn căn phòng yên tĩnh, nghĩ Đông Lăng là thật sự uống đến say.

Cô đỡ Đông Lăng rời đi, định đưa người về lầu nhỏ ở Thanh Bách.

Đông Lăng cảm giác được xe đang di chuyển, có chút vội vàng hỏi Tống Minh Chỉ: "Mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ hai mươi."

"Không được! Em không thể trở về nhà, không muốn về nhà!"
Đông Lăng trừng mắt, lâm vào xoắn xuýt.

Giờ này mà trở về khẳng định sẽ bị cha mẹ mắng đến chết, còn không bằng không trở về nhà nói là đang ở nhà bạn bè thì hơn, trở về chính là bị bắt, không được tuyệt đối không thể trở về.

Đông Lăng đối với chuyện về nhà này tỏ ra cực kỳ kháng cự, trước cửa lầu nhỏ Thanh Bách, Tống Minh Chỉ dự định đỡ nàng khi xuống xe, nhưng tay nàng lại ôm chặt cửa xe không buông.

"Tỷ tỷ em không muốn về nhà, đừng chở em về nhà được không, em qua nhà chị ngủ có được không?"

Tóc Đông Lăng bởi vì động tác của nàng mà có chút lộn xộn, tóc đen dán trên chiếc cổ trắng nõn, giống như là một bức tranh sống động trong tông màu ấm áp bên trong ánh đèn mờ nhạt.

Khuôn mặt của nàng thanh diễm mang theo chút sự xa cách cùng lạnh nhạt bẩm sinh, nhưng tầng gai nhọn đó lại bị ánh mắt của nàng hòa tan đến gần như không còn, giống như là bị cắn một ngụm lộ ra nhân kem sô cô la bên trong, tinh tế lại mềm mại, khiến cho đầu lưỡi đối phương cảm giác được vị ngọt.

021 chán ghét nhắm mắt lại, đây không phong cách cứng rắn mà bá tổng của bọn nó nên có! Lúc này nên là trực tiếp nhéo cằm đối phương, mười phần dụ hoặc nói sao không cùng nhau ngủ mới đúng!

Nhìn tiểu cô nương đang chơi xấu trước mặt mình, Tống Minh Chỉ có chút đau đầu.

Cô chuẩn bị nhấn chuông cửa để người bên trong đem tiểu lão bản mới nhậm chức dìu vào nhà, nhưng mới đi được một bước, quần áo liền bị kéo lại.

"Tỷ tỷ......"
Đông Lăng kéo kéo vạt áo Tống Minh Chỉ, trong ánh mắt mông lung viết đầy chữ cầu xin.

Tống Minh Chỉ bị nàng gọi trong lòng liền có chút ngứa, giống như là bị những dây leo mỏng manh bò ra khỏi tim, trong quá trình sinh trưởng xuyên qua mặt đất mà nảy mầm.

"Lên xe đi."
Tống Minh Chỉ gõ gõ đầu tiểu cô nương, thật khiến cô không có cách nào, ai bảo nàng là lão bản, cô là nhân viên đâu.

Ánh trăng dần biến, mặt trời lên cao.

Đông Lăng từ trong cơn đau mà tỉnh dậy, nàng đè đè huyệt thái tương, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra.

Nàng chậm nửa phút mới chú ý tới cảnh vật lạ lẫm xung quanh, đây không thể nghi ngờ là phòng dành cho khách được bày biện đơn giản, nhưng nàng không nhớ là làm cách nào nàng lại ở đây.

Nàng xốc chăn, nhìn thấy bộ quần áo đã mặc hôm qua đều đã nhăn nheo, trên thân còn phát ra mùi rượu nồng nặc làm nàng không chịu được.

021 thanh âm bất thình lình vang lên: 【 Nha đầu, cô cuối cùng cũng tỉnh.】

Đông Lăng không có mở cửa, có chút kỳ quái hỏi 021: 【 Tôi đây là ở đâu?】

021: 【 Nhà Tống Minh Chỉ.】

????!!!

Đông Lăng kinh hãi: 【 Tôi làm sao lại ở chỗ này?】

021: 【 Hỏi rất hay, chính cô gọi điện thoại, đem nhười ta nhận thành anh hai nói muốn cô ấy nhất định phải tới đón cô, cô ấy đem cô đưa về lầu nhỏ Thanh Bách, cô lại bám lấy cửa xe sống chết không chịu đi, nói bản thân cô sẽ bị mắng, sau đó liền theo người ta về nhà.】

Theo miêu tả của 021, Đông Lăng có một chút xíu ấn tượng, một trận chột dạ luống cuống.

Người uống say mà, đều như vậy.

Đông Lăng lại chú ý tới những chuyện khác: 【 Sau đó thì sao, tôi không có nói gì bậy bạ gì đi, tôi cũng không nhân lúc say rượu mà làm loạn gì đi?】

021: 【 Không có, cô tới nơi liền ngủ như heo, cô ấy liền đem cô đặt lên giường cầm chăn mền đắp một cái, còn cô thì ngủ một mạch tới bây giờ.】

Về phần khen người ta eo nhỏ còn ôm người ta nói 'Tỷ tỷ thật tốt' gì đó, kia là chuyện lúc trước, không thuộc về chuyện ký chủ hỏi, cũng liền không cần thiết phải nói.

Đông Lăng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không làm chuyện gì xấu hổ là được, từ sau khi biết tới hệ thống nàng mỗi ngày đều giống như đang sắp chết, cho nên nếu có thể nàng chỉ muốn tận lực tránh khỏi những cảnh tượng xấu hổ, bởi vì nàng không có biện pháp đổi hành tinh khác để sống.

Đông Lăng đi tới cạnh cửa, đang bước đi liền cảm thấy có chút cấn cấn, thế là trong túi móc móc, vài giây sau nàng nhìn thẻ ngân hàng trong tay, lâm vào ngốc trệ.

Đông Lăng con ngươi chấn động hỏi: 【021, tôi uống say liền đi ăn cướp sao?】

Đây là thẻ ngân hàng từ chỗ nào mà có! Nàng căn bản không biết!

021 lời ít ý nhiều mà khái quát: 【 Đổng Nặc, người ta cho cô.】

Đông Lăng như có điều suy nghĩ làm thế nào cũng nhớ không ra, nghĩ đến chẳng lẽ nàng là một tiểu thiên tài trong việc kéo đầu tư, trong lúc uống say mà vẫn có thể làm việc?

Nàng cũng không có nghĩ tiếp, dù sao cũng là thẻ của người quen, về sau nói cũng được.

Đông Lăng mở cửa phòng, liền nhìn thấy Tống Minh Chỉ đang ngồi đọc sách ở phòng khách.

"Trong phòng tắm có đồ rửa mặt cùng quần áo mới."
Tống Minh Chỉ chỉ chỉ hướng phòng tắm, giải quyết vấn đề Đông Lăng muốn làm nhất bây giờ.

Đông Lăng mười phần cảm ơn gật gật đầu, liền đi hướng phòng tắm, đem mình sửa sang lại một phen.

Đông Lăng còn chú ý tới nội y là thuộc dạng dùng khi vận động, dạng này cũng không cần lo lắng vấn đề cup không đối xứng, Tống Minh Chỉ thật sự là thiên sứ, cũng quá tri kỷ rồi.

Sau khi tắm một hồi, Đông Lăng ở trong phòng tắm sấy tóc, thổi đến gần khô mới đi ra ngoài.

Với đôi mắt sắc bén, nàng liền thấy được mấy chữ trên tựa đề sách, đại khái là có liên quan tới biểu diễn, trong lòng cảm khái Tống Minh Chỉ thật cố gắng rồi lên tiếng nói: "Tống tiểu thư, hôm qua làm phiền chị rồi."

Nàng cũng muốn gọi đối phương 'Minh chỉ' , dù sao thì xưng hô là Tống tiểu thư cũng hơi xa lạ, nhưng mà xưng hô ' Minh Chỉ ' lại quá mức thân mật.

"Không quan hệ, vì cấp trên phục vụ tôi rất cao hứng."
Tống Minh Chỉ giữa lông mày mang theo mấy phần ý cười, lời này từ trong miệng cô nói ra, không khiến người ta cảm thấy kính trọng quá mức hay là nịnh nọt, lại cảm thấy có mấy phần khôi hài nhẹ nhàng.

Tống Minh Chỉ còn thoáng phân thần ở trong lòng nghĩ nghĩ, so với xưng hô ' Tống tiểu thư ', vẫn là câu ' Tỷ tỷ ' ngày hôm qua êm tai hơn.

"Em hôm qua hẳn là không có làm trò hề gì đi?"
Đông Lăng trong mắt có chút thấp thỏm hỏi, mang theo chút không xác định cùng cảm giác quẫn bách.

Nàng là thật sự không nhớ rõ, nhưng là 021 đã nhắc nhở nàng, để nàng biết mình hôm qua đã làm gì, nhưng là trước mặt Tống Minh Chỉ nàng vẫn nên phải giả bộ không nhớ rõ.

Không nhớ rõ liền sẽ không xấu hổ, chỉ cần nàng không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác!

Ý cười trong mắt Tống Minh Chỉ có chút sâu hơn, nói: "Rượu của em phẩm rất tốt."

Đông Lăng không biết làm sao từ trong mắt cô đọc lên chút ý vị thâm trường, nhìn lại lần nữa ý vị đó liền biến mất.

Tống Minh Chỉ mời Đông Lăng ăn một bữa cơm trưa, Đông Lăng cũng nhân lúc rãnh rỗi mà quan sát xung quanh nhà cô một hồi, lại nhớ tới ngày hôm qua đã hoàn thành tốt hai việc, lúc rời khỏi nhà Tống Minh Chỉ, Đông Lăng liền nhân cơ hội làm thêm một việc nữa.

"Luôn luôn gọi Tống tiểu thư giống như có chút lạnh nhạt, chúng ta cũng đã quan hệ hợp tác tốt đẹp, cũng coi như là bạn bè, về sau em có thể gọi chị là Minh Chỉ được không? Chị cũng có thể gọi em là Lăng Lăng, bạn bè đều gọi em như vậy."

Đông Lăng mười phần có thành ý trao đổi tên thân mật, nhìn qua mi mắt Tống Minh Chỉ.

"Đương nhiên."
Tống Minh Chỉ vui vẻ gật đầu, trong lòng hờ hững nghĩ, vẫn là gọi 'Tỷ tỷ' êm tai hơn.

Đông Lăng đạt được sự chấp nhận, cảm giác quan hệ của họ lại tiến thêm một bước, liền phấn chấn rời đi.

Cho đến khi rời đi khu dân cư, Đông Lăng mới phản ứng được nàng quên đem quần áo bẩn mang ra ngoài, vẫn còn đặt ở trong nhà Tống Minh Chỉ.

Bất quá nàng cũng không để ý, quần áo bẩn mà thôi, Tống Minh Chỉ muốn xử lý sao cũng được.

Nghĩ đến nhiệm vụ đầu tư vào một bộ phim mà hệ thống không có quy định thời gian trước đó, nàng lại bắt đầu cố gắng vì bao dưỡng nữ nhân mà bôn ba cả ngày.

Một bên khác, Tống Minh Chỉ cũng bắt đầu tập diễn đúng giờ.

"Thiên phú của em rất cao, tốc độ học tập cũng rất kinh người, tôi có thể nói so với những đứa trẻ xuất thân chính quy em còn tốt hơn nhiều, lại cộng thêm bề ngoài của em, tại trong giới này em chắc chắn có thể tạo nên được thành tựu," người nghệ sĩ gần 60 tuổi nhìn khuôn mặt xuất chúng của Tống Minh Chỉ, lại nhẹ nhàng thở dài, " Nhưng em lại có một khuyết điểm trí mạng, điều này làm màn biểu diễn của em giống như là một con rối tinh xảo, trông rất vô hồn." 

"Em quá mức lý tính, không có chút nhiệt huyết nào, điều này chú định em cùng linh hồn nghệ thuật bỏ lỡ nhau, nếu không có chút hứng thú nào, thì làm sao có thể làm tốt được chứ?"

Sau khi dạy xong khóa học hôm nay, người lão sư đã để lại những câu nói thấm thía đó rồi rời đi.

Tống Minh Chỉ ở tại chỗ cẩn thận suy nghĩ lại những câu nói vừa nãy, nghĩ đến hai chữ  'hứng thú'.

Cô vì để đạt được mục đích vẫn luôn một mực kìm nén, đã không còn nhớ rõ bao lâu cô mới không có những cảm xúc như 'nhiệt tình' cùng 'hứng thú'.

Suy nghĩ Tống Minh Chỉ dừng lại, không phải, cũng không phải là hoàn toàn không có.

Tỉ như tiểu cô nương nào đó uống say liền sẽ gọi cô là ' tỷ tỷ ', cô cũng rất có húng thú mà trêu chọc người nọ, hơn nữa cũng từ việc đó mà đạt được niềm vui kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro